Hương Sen Xứ Nghệ

Hương Sen Xứ Nghệ Tỏa Ngát Đất Trời

Cô độc là một điều cần thiết

Đăng lúc: Thứ sáu - 08/05/2015 07:48 - Người đăng bài viết: Nhuận Chánh

Tập sống không nương tựa là một bài học lớn. Bài học này cần một sức mạnh tinh thần, không dựa dẫm vào một ai khác ngoài mình. Như cây mượn chút hơi ẩm nẩy mầm vươn cao trước ánh mặt trời, tự nó quyết định cuộc đời của nó. Đôi lúc may mắn được người chăm bón. Đôi lúc nghịch duyên bị gió bão lung lay, côn trùng gậm nhấm. Nhưng nó vẫn tìm mọi cách để tồn tại, mạnh mẽ mỗi ngày vươn thẳng lên trời cao, mặc cho cuộc sống thịnh suy, dù cao dù thấp vẫn là chính nó.

Có một người cha trí tuệ, ông biết mình không còn nhiều thời gian nữa. Trên giường bệnh ông bảo các con: "Nay ta sắp xa các con rồi. Thương lắm những đứa con hiếu thảo của ta. Tổ tiên chúng ta có cất một kho tàng châu báu đủ cho các con sống cả đời, chúng được ghi lại trong kho sách vô giá này của ta, không biết là ở quyển nào, các con hãy giúp ta tìm lại nó nhé. Ta ra đi cũng an tâm." Các con đều vâng lời. Người cha đã ra đi mãn nguyện.
Sau bao nhiêu năm tháng đọc hết kho sách, đọc đi đọc lại từng quyển một, các người con không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì của kho báu. Nhưng bù lại, những triết lý sống cao siêu đã đi thẳng vào lòng, mỗi ngày tri thức về cuộc sống cứ lớn thêm lên. Tuy không tìm thấy kho báu vật chất, nhưng họ đã tìm được kho báu của tinh thần. Tia sáng tri thức làm họ bừng tỉnh: " Điều trân quý nhất trong cuộc đời là sự thỏa mãn của tinh thần. Tính chất thỏa mãn này là đạo." Các người con đều vui mừng hiểu được ý cha.

Cũng vậy, muốn tìm thấy cảnh giới của đạo, nhưng chúng ta không bao giờ thỏa mãn, chỉ luôn truy tìm cái không tưởng, cái không tồn tại, thì chỉ mãi là bất mãn thôi. Đó là tâm ma, là nghiệp chướng.

Và chỉ có mình tìm thấy con đường thuộc về mình.

Sống cô độc không phải là tách mình riêng biệt, cô độc nhưng không cô đơn. Là tìm thấy sự tồn tại khác biệt trong muôn người. Trực nhận ra giá trị cao tuyệt của mình. Chịu trách nhiệm trước cuộc đời mình.

Có một người bạn của tôi, cô rất đau khổ vì chị gái của mình. Người chị ấy chỉ biết nương tựa vào em gái mình thôi. Dù sống tại Mỹ, một đất nước giàu có văn minh, nhưng mỗi người đều phải tự nỗ lực để kiếm sống, rất vất vã để lo cho gia đình, gia đình tại Mỹ và gia đình tại quê hương. Người chị thì không hề quan tâm đến em mình sống như thế nào, chỉ biết sống dựa nương, sa ngả, phóng túng. Đến một ngày, nợ nần chồng chất, không trả nổi, chị lại nhờ em. Khoản tiền ấy rất lớn, vượt quá khả năng của em. Em không thể giúp. Chị đòi tự tử. Chị và em đều đau khổ.

Điều gì đã dẫn đến hoàn cảnh tồi tệ như thế ? Tại trời hay tại đất? Là nghiệp chướng của quá khứ ư?

Hay tại chính mình. Mình quá tham lam và quá ích kỷ mà thôi.

Nhìn về đúng sai là vậy, nhưng có một cách để giải quyết tốt hơn. Hãy làm lại từ đầu. Dù sự nghiệp tan vỡ, trắng tay, nhưng phải còn chí khí, chí khí của một con người. Đó là tâm đạo. Chúng ta tạo ra nghiệp thì chúng ta phải tìm cách hóa giải nó. Hóa giải theo cách riêng, từng chút một. Khi còn một hơn thở chúng ta vẫn còn có cơ hội. Bi quan hay lạc quan chỉ là một trò đùa. Khổ vui cũng vậy, một chớp mắt. Nên tự đứng lên là tốt nhất.

"Nợ một giọt nước ân tình, thì nên biết trả lại một dòng sông tương báo." Lý tưởng kiểu mẫu Phật.

Đến bao giờ tìm thấy được nguyên nhân của đau khổ, thì mới chấm dứt được đau khổ. Lời Phật dạy

Thế nên, trong tám điều giác ngộ của bậc đại nhơn, đức Phật khuyên rằng: "Đa dục vi khổ. Sanh tử bì lao. Tùng tham dục khởi. Thiểu dục vô vi. Thân tâm tự tại." Đa dục nơi đây, chính là truy cầu thái quá, không biết tự điều phục, không làm chủ được mình, là nguyên nhân của đau khổ. Thiểu dục, ngược lại, chính là biết vừa đủ, tùy thuận cuộc sống, ở hoàn cảnh nào tâm cũng tìm thấy an vui. Như câu nói của tổ Ấn Quang:

" Cơm rau đỡ dạ đói
Nhà cỏ che gió sương
Người đời nếu biết đủ
Phiền não chẳng còn vương."

Lời kết, "Mỗi hành giả nên tìm một con đường thuộc về mình. Phải đứng trên đôi chân của mình. Nói bằng tiếng nói của mình. Suy nghĩ bằng suy nghĩ của mình. Mạnh mẽ đối diện với nghiệp duyên của mình, chinh phục nó, phá vỡ nó.

Mời chư hiền cùng suy ngẫm câu thiền ngữ:

" Lòng bình đẳng chẳng đợi giữ giới
Lòng thẳng ngay chẳng đợi tu thiền
Ân song thân hiếu dưỡng cần chuyên
Nghĩa huynh đệ dưới trên tương ái
Nhượng hòa mục tôn ti đối đãi
Nhẫn muôn điều ác nghiệp tất tan."

 

Đánh giá bài viết
Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
 
Hạnh nguyện cấp cô độc
Gia đình vườn tuệ
Tin xem nhiều
Thống kê
  • Đang truy cập 14
  • Hôm nay 3,763
  • Tháng hiện tại 40,218
  • Tổng lượt truy cập 23,446,467